Chịch đứa em nhìn mặt cực hồn nhiên nhí nhảnh, nay cực dữ vậy… đến mà không báo trước để chị biết… – Hổng sao đâu… có gì mà cực đâu chị… rồi bộ… bữa nay định không cho em vô nhà luôn hả? Huy nói vừa như muốn nhắc hoàn cảnh của cả hai đang đứng xớ rớ ngoài cửa nhà không tiện. Cô nghe cậu ta nói thế thì mới nhớ ra, lại ríu rít mời Huy đi vào nhà rồi khóa kín cửa lại lần nữa. Huy đã biết nhà Phương rồi nên chẳng chẳng có gì ngại ngùng nữa. Cậu ta thản nhiên đi đến cái bàn của cô, Chịch em họ mặt mũi siêu ngây thơ hồn nhiên ngồi lên ghế. Huy chùi ngón tay lên bàn khi thấy lớp bụi đóng dày.